Cố vấn nghệ thuật - Nghệ sỹ Trần Trọng Vũ
Trần Trọng Vũ là một họa sỹ thị giác, sinh trưởng tại Hà Nội, hiện sống và làm việc tại Pháp. Ông là con của nhà thơ, nhà văn Trần Dần và là chồng của nhà văn Thuận. Nhà toán học Ngô Bảo Châu, từng sống 17 năm tại Paris, nhiều lần nhắc đến ông trong các bài viết như một người bạn lớn.
Ông được giới chuyên môn đánh giá là một trong những họa sỹ đương đại hàng đầu tại Châu Âu. Trần Trọng Vũ là họa sĩ đầu tiên của Việt Nam được trao giải Pollock-Krasner 2011-2012, bởi Quỹ nghệ thuật Jackson Pollock - Lee Krasner tại New York (Mỹ). Đây là quỹ quốc tế uy tín chuyên hỗ trợ các nghệ sĩ có tài năng đã được công nhận.
Các tác phẩm của Trần Trọng Vũ đều bộc lộ sự bất an của hình ảnh và sự việc. Dù vẽ trên những mặt phẳng hai chiều, hay làm những hình ảnh khổng lồ ba chiều, ông đều chấp nhận sự can thiệp của những gì khó được thói quen chấp nhận. Ông cũng không muốn tác phẩm của ông là một giá trị bất di bất dịch, mà muốn người xem có thể cảm nhận chúng theo những cách khác nhau. Ông luôn mong công việc của mình gây nên một vài băn khoăn, và thắc mắc, hoặc những hoài nghi nào đấy cho công chúng. Ông chấp nhận sử dụng cả những sản phẩm kém thị hiếu, những ngôn ngữ quen thân của thẩm mỹ và cả những khôn khéo lẫn vụng về khi sao chép hiện thực. Để cuộc sống trong tác phẩm của ông vừa đáng tin lại vừa đáng ngờ.
Từ nhiều năm nay, Trần Trọng Vũ sống, sáng tác, triển lãm tại Paris và nhiều thành phố châu Âu khác. Tuy nhiên, ông vẫn dành thời gian trở lại Việt Nam trong khuôn khổ dự án đào tạo các họa sỹ trẻ, làm triển lãm cá nhân hoặc ra mắt sách. Sự chín muồi trong ngôn ngữ thể hiện, tính thời sự, tính quốc tế trong các sáng tác của ông luôn thu hút được sự chú ý của công chúng yêu nghệ thuật và báo giới.
Ông luôn mong rằng nghệ thuật sẽ là chiếc cầu nối ông với thế hệ trẻ mà ông không mấy quen thuộc. Ông tin rằng họ có nhiều điều kiện hơn thế hệ trước để không phải mất quá nhiều thời gian luẩn quẩn trong các xó xỉnh của nền hội hoạ nước nhà. Ông chỉ có một vài đề nghị với họ, đừng đi cùng đường với thế hệ trước, và phải tránh xa càng xa càng tốt những tên tuổi đang gặt hát quá nhiều những thành tích tài chính. Ông cũng muốn lưu ý họ rằng cái truyền thống đang được chăm sóc ở tất cả các cấp độ ở Việt Nam sẽ chẳng thể giúp đỡ họ nhiều trong việc bắt nhịp vào nghệ thuật đương đại thế giới. Theo ông: “Xưa nay người Việt chỉ biết nói tôi vẽ, tôi nặn tượng, hoặc tranh của tôi, tượng của tôi. Tiếng Việt không cho hoạ sĩ quyền được nói “tôi lao động, đây là công việc của tôi”. Trong khi đó ở tất cả các truyền thống văn hoá lớn trên thế giới động tác vẽ hoàn toàn được thay thế bằng chữ “lao động”, I work, je travail, my work, mon travail…
Kết quả là ở Việt Nam, để trung thành với truyền thống, nghệ sĩ chỉ vẽ, hoặc viết, chứ không lao động. Kết quả là ở Việt Nam nghệ thuật là trò tiêu khiển dễ dàng và nhẹ nhàng hơn cả. Kết quả là nghệ thuật Việt Nam chỉ dừng lại ở mức độ không chuyên và nhiều khả năng sẽ còn không chuyên vài thế hệ nữa. Cần hiểu rằng hội hoạ làm nảy sinh nhiều vấn đề bên trong và bên ngoài hoạ sĩ, nghệ thuật làm cho người làm ra nó mất cân bằng, chứ không phải giúp anh ta trở nên cân bằng như người đời vẫn tưởng là như thế.”
Back | ||||||||||||