MAP 2023 | Bình minh Ngược - Bài nói chuyện của giám tuyển Moon Seok Yi | Backwards Dawn - the presentation by curator Moon-Seok Yi
[ENGLISH below]
“Bình minh ngược” Bài giảng của Moon Seok Yi
- bài viết phản hồi của Caroline Levin -
Trong không gian sáng tạo Bà-Bầu AIR, giám tuyển người Hàn Quốc Moon-Seok Yi đãlần đầu tiên ra mắt tại Hà Nội với Bình minh ngược, một bài giảng cho MAP 2023 xoay quanh chủ đề trọng tâm của sự kiện về “chuyển động”. Bài giảng của Yi đánh giá những trải nghiệm về tính chuyển động đương đại. Và quá trình các tri giác của một cá nhân tham gia vào những trải nghiệm đó có thể coi là điểm khởi đầu để xem xét bối cảnh văn hóa rộng lớn hơn. Những tri giác cá nhân và hiện tượng văn hóa xã hội xung quanh vì vậy mà trở nên gắn kết với nhau trong chính từ “chuyển động”. Trọng tâm ngoại thuyết của ông đặc biệt dựa trên việc suy xét động lực của người châu Á thông qua lăng kính của ngành vận tải. Buổi diễn thuyết của ông cũng tìm cách thúc đẩy hướng tiếp cận khác trong thực hành giám tuyển, thông qua cái mà ông gọi là “giám tuyển như thuật ngoại giao”. Bài giảng của Moon-Seok giới thiệu với khán giả MAP về Đi lùi – một dự án hợp tác nghiên cứu và video sắp đặt của nghệ sĩ Hàn Quốc Minsu Oh – như một phương tiện để nắm bắt rõ hơn các khả thể của giao thiệp giám tuyển. Dự án bắt đầu bằng video sắp đặt ban đầu của Oh về chiếc xe của một công nhân vận tải lúc phát giai điệu cảnh báo lùi xe. Một mối liên hệ tình cờ với một bài hát nhạc pop của Đài Loan vào những năm 1970 và một bài thơ tiếng Trung từ những năm 1920 được phát hiện không lâu sau đó. Khi được xét riêng biệt, những tác phẩm này có thể bị bỏ qua như dấu ngoặc đơn cho sản phẩm văn hóa quốc gia tương ứng. Yi và Oh thách thức những biên giới ngăn cách những lịch sử này thông qua quá trình tìm kiếm gắn kết chúng lại với nhau, từ đó đưa ra một cuộc đối thoại khác về động lực phát triển và tác động của ngành vận tải ở Đông Á.
Đóng góp của Yi với MAP phản ánh sự tập trung trọng tâm vào tác phẩm chuyên môn gần đây nhất của ông, khám phá sự thể hiện của nghệ thuật thị giác về động lực phức tạp giữa các quốc gia và cá nhân trong lĩnh vực xã hội. Kể từ năm 2019, Yi đã tích cực tham gia vào quá trình phát triển dự án Phản long quang cùng với giám tuyển Eugene Hannah Park. Sáng kiến này được thiết kế nhằm thúc đẩy trao đổi kiến thức và nguồn lực giữa các nghệ sĩ hoạt động xã hội Đông (Nam) Á. Vào năm 2021, ông đã sáng lập “Philosopher's Stone” (Hòn đá triết gia), một không gian triển lãm, cộng tác với giám tuyển Seul bi Lee. Moon-Seok Yi cũng từng giữ vai trò quản lý dự án cho Seoul Mediacity Biennale lần thứ 11 với tựa đề “Mỗi thời một lối thoát” và hiện đang đóng góp với tư cách là trợ lý giám tuyển cho Seoul Mediacity Biennale lần thứ 12 với chủ đề “ĐÂY CŨNG LÀ BẢN ĐỒ.”
Trình bày của Moon-Seok-Yi:
Moon-Seok Yi mở đầu diễn giải giám tuyển như thuật ngoại giao với nhu cầu coi các tác phẩm nghệ thuật là ‘các vi quốc gia’ - các thực thể chủ quyền tự xưng tồn tại mà không được công nhận chính thức. Moon-Seok nói về Công quốc Sealand, Cộng hòa Hoàng gia Ladonia, Cộng hòa Užupis và Neue Slowenische Kunst — tập thể chính trị nghệ thuật được thành lập ở Slovenia vào năm 1984 — như những ví dụ về việc tuyên bố và hiện thực hóa chủ quyền giả của các vi quốc gia. Tương tự như một nhà nước, các thực thể này tạo ra các cấu trúc và biểu tượng riêng cho quốc gia, chẳng hạn như hệ thống chính trị, sự hình thành các tổ chức chính phủ, các lãnh đạo chính phủ, tiền tệ, quốc ca và quốc kỳ. Quan điểm phương pháp luận của Moon-Seok so sánh sự tương đồng giữa các nghệ sĩ và những người điều hành các vi quốc gia này trong khả năng tạo ra những hình thái chính trị thay thế cho các cá nhân cũng như cộng đồng nhỏ tương tự. Giám tuyển làm trung gian giữa những câu chuyện này, đưa chúng đối thoại a) với nhau, b) với các cá nhân tham dự cuộc trao đổi và c) với chính phủ vạch ra những giới hạn lớn hơn mà các tác phẩm nghệ thuật này có thể lên tiếng.
Đi lùi
Yi đã tiến hành nghiên cứu vào năm 2019 với nghệ sĩ Hàn Quốc Minsu Oh xoay quanh tác phẩm âm thanh sắp đặt Bình minh ngược của Oh. Tác phẩm video sắp đặt tìm kiếm bài hát được phát bởi các phương tiện vận tải tại một nhà máy vận tải ở tỉnh Gyeonggi, nơi chính nghệ sĩ này từng làm việc. Hóa ra, thanh âm báo lùi du dương của những chiếc xe tải bắt nguồn từ một bài hát nhạc pop Đài Loan có tên Lan Hoa Thảo được sáng tác trong thời kỳ bùng nổ kinh tế của đất nước những năm 1970. Hơn nữa, lời bài hát còn xuất phát từ một bài thơ sáng tác bởi triết gia Trung Quốc, Hồ Thích, ở Bắc Kinh trong những năm 1920 đầy biến động. Ba thực tại sống riêng biệt, mỗi thực tại xảy ra cách nhau 50 năm so với thực tại trước. Bối cảnh cụ thể:
Giao thông vận tải Jingle, tỉnh Kyunggi-do
Gyeonggi-do là chuỗi vận tải ở nhiều khu vực khác nhau của Hàn Quốc, mang sứ mệnh đáp ứng thị trường lớn như Seoul. Minsu từng làm việc tại một số nhà kho thuộc sở hữu của Coupang – một công ty thương mại điện tử của Hàn Quốc có thể so sánh với Amazon. Minsu đã hình dung ra điểm bắt đầu của dự án sau khi nghe giai điệu báo lùi của các phương tiện vận tải sắp sửa bắt đầu giao hàng tại xưởng kho. Tương tự như Amazon, Coupang và các công ty vận tải sản xuất hàng loạt khác phải đáp ứng nhu cầu tăng vọt của thị trường. Bóc lột lao động hầu hết là sản phẩm phụ không tránh khỏi của chuỗi cung ứng nở rộ này. Việc đáp ứng nhu cầu cao như vậy chỉ có thể được duy trì nhờ vào cường độ lao động cao của người lao động.
Lan Hoa Thảo, Đài Bắc
Giai điệu của những chiếc xe này cũng là một bài hát nhạc pop ở Đài Bắc những năm 1970. Các ca sĩ nhạc pop Đài Loan đã hát Lan Hoa Thảo trong cuộc vận động dân ca, một phong trào bài hát bằng tiếng bản địa nhằm chống lại sự lan rộng của nhạc pop phương Tây trong khu vực. Do đó, bài hát tượng trưng cho căng thẳng giữa chủ nghĩa quốc tế và chủ nghĩa dân tộc trong lúc Đài Loan bắt đầu phản tư con đường ngoại giao của riêng mình đồng thời phát triển vị thế như một căn cứ vận tải ở Đông Á.
Lời của bài hát nhạc pop Đài Loan bắt nguồn từ bài thơ “Hy vọng” của triết gia Trung Quốc Hồ Thích, được ông viết sau khi di cư từ Bắc Kinh đến Đài Loan. Hồ Thích viết “Hy Vọng” vào những năm 1920, thời kỳ được đánh dấu bởi sự bạo động biểu tình đồng thời và hiện đại hóa chóng mặt của Bắc Kinh. Trong khi Bắc Kinh trở thành trung tâm vận chuyển tiếp tế quân sự, nền kinh tế vẫn đang bị điều phối bởi các lãnh chúa xung đột không ngừng trong khu vực. Công nghiệp vận tải trong bối cảnh đương đại của chúng ta tiếp tục là phương thức ngành quân sự duy trì thành trì tài chính của mình.
Hiệu ứng búp bê Nga
Công tác của Minsu và Yi khảo cứu trải nghiệm thính giác khi làm việc tại một nhà máy vận tải của Hàn Quốc ngày nay. Tác phẩm của Oh Minsu đại khái gói gọn trong hiệu ứng búp bê Nga - một búp bê mở ra, một góc độ mới về điểm chung trong khu vực được hé lộ. Nó mở búp bê và phát hiện ra một lớp khác gắn liền với sợi chỉ liên kết chung dệt nên từ lịch sử kinh tế khu vực. Khi mỗi con búp bê được mở, một con búp bê nhỏ hơn sẽ được lộ ra, phản ánh một chương xa xôi trong quá khứ tập thể này. Chủ đề “tính chuyển động” của tác phẩm sắp đặt - thông qua một phương tiện vận tải đi lùi theo đúng nghĩa đen – vì vậy không phải là một tác phẩm đứng riêng độc lập, cả về mặt thời gian và địa lý. Không gian triển lãm tuyển chọn chuyển động qua lại các thời kì và biên giới này. Hệ quả, nó đóng vai trò như một “vùng kinh tế”, nơi ghi lại lịch sử giao thương, so sánh và đối thoại ở cấp độ vi mô thay vì đối đầu với những câu chuyện quốc gia cố hữu. Như Moon-Seok đã tuyên bố “từ đó điều chỉnh hướng tưởng tượng không tập trung vào những gì chúng ta sẽ sở hữu mà thay vào đó, vào những gì chúng ta sẽ trao đổi”.
“Giám tuyển như thuật ngoại giao”
Mục đích của cách tiếp cận theo phương pháp luận của Moon-Seok, coi tác phẩm nghệ thuật như các vi quốc gia, vì thế bao gồm hai mặt: một mặt, nó củng cố việc trao đổi như một tính chất trọng tâm của công việc giám tuyển. Các quốc gia vi mô được sinh ra từ những biên giới căng thẳng và xung đột giữa các cá nhân và nhà nước. Theo Moon-Seok, những đường biên và xung đột đều tạo nên tác phẩm nghệ thuật. Chúng cung cấp các tọa độ địa chính trị định nghĩa trải nghiệm sống trong thời kỳ và khu vực nhất định mà nghệ sĩ đã trải qua. Nếu các tác phẩm nghệ thuật được thành hình từ biên giới và xung đột, giống như các vi quốc gia, thì không gian trung gian giữa tác phẩm nghệ thuật và cá nhân nên được coi như một ẩn dụ cho ngoại giao. Thông qua đàm phán và giải nghĩa, cá nhân tiếp nhận các giá trị của tác phẩm nghệ thuật, một cuộc trao đổi được thực hiện thông qua hoạt động của người giám tuyển. Các biểu tượng tập thể không còn chỉ do quốc gia tạo ra mà thông qua chính những tác phẩm nghệ thuật này.
Moon-Seok bàn về “chuyển động”
Bài giảng của Yi mời gọi chúng ta xem xét tính chuyển động không chỉ như một khái niệm trừu tượng mà còn như một hệ thống dòng chảy lịch sử - một điểm khởi đầu để suy ngẫm về mô hình văn hóa đương đại của một khu vực. Khi nói về khoảng thời gian ngắn ngủi ở Việt Nam, Moon-Seok đã hình thành cảm nhận của mình về mối quan hệ giữa xe đạp và chủ nghĩa xã hội, ông phủ nhận “Đây là ý tưởng sau khi tôi thấy ở Hà Nội có nhiều xe máy hơn tất thảy xe máy tôi từng thấy trong đời”. Yi nhận thấy tiềm năng của các nghệ sĩ trong việc coi phương tiện giao thông phổ biến này như một công cụ hướng đến định hình thay thế thành phố và tưởng tượng tập thể bao phủ lên nó, trích lời nhà xã hội chủ nghĩa người Chile Jose Vieira-Gallo: “Chủ nghĩa xã hội chỉ có thể được thúc đẩy bằng xe đạp”.
Một mối quan hệ khác mà Yi chỉ ra là xe đạp như một dấu hiệu của chỗ đứng mới trong chuỗi cung ứng toàn cầu hóa của Việt Nam. Ngày càng có nhiều quốc gia bắt đầu chuyển từ thuê gia công sản xuất tại nhà máy Trung Quốc sang Việt Nam, củng cố danh hiệu khối kinh tế MAVINS (Mexico, Australia, Vietnam, Indonesia, Nigeria and South Africa) của quốc gia. Cùng với Mexico, Australia, Indonesia, Nigeria và Nam Phi, Việt Nam được cho là có khả năng tăng vọt về mặt kinh tế trong thập kỷ tới ngay sau khối kinh tế BRICs (Brazil, Russia, India, China and South Africa). Với việc các quốc gia hiện đang chuyển nguồn lực sang Việt Nam, quốc gia này có nguy cơ phải chịu thiệt hại đi kèm kết cấu quyền lực địa chính trị tư bản - có thể kể ví dụ như hủy hoại môi trường và bóc lột lao động.
Nếu chúng ta áp dụng lý thuyết của Yi vào bối cảnh Việt Nam: làm thế nào các nghệ sĩ có thể xem xét một cách phê bình những trải nghiệm về sự chuyển động đương thời ở Việt Nam? Những giác quan cá nhân nào có thể được coi là điểm khởi đầu cho cuộc thảo luận về một hiện tượng xã hội rộng lớn hơn, có thể tương đồng với các bối cảnh địa lý và thời gian khác thuộc Châu Á? Những câu hỏi như vậy được đặt ra trong quá trình thực hành của Yi mang đến cho khán giả của MAP mồi nhắm để suy tư. Những giác quan nào? Mùi ô nhiễm tràn ngập thành phố? Nhịp điệu hài hòa của tiếng bấm còi không ngừng? Giao thông Hà Nội làm kiệt quệ mọi giác quan, cả trong chiều không gian thứ 6? Trong bối cảnh các giá trị xã hội mới hội tụ nhờ ảnh hưởng của cải cách Đổi mới—chuyển đổi phương tiện thông dụng từ xe đạp sang xe máy như một kết quả tất yếu của làn sóng ngoại nhập—, làm thế nào tính chuyển động có thể cung cấp một cách thức mới để định hình hình thái chính trị ở Việt Nam ngày nay? Chân thành cảm ơn Moon-Seok vì đã đem đến MAP bát phở suy tư cay nồng.
Biên tập: Thu Thảo. Ảnh trong bài: Phùng Nhật Mai. Nhận diện thị giác: Dan Ni. Thiết kế: thou
_________________
“Backwards Dawn” by Moon-Seok Yi
- a writing response by Caroline Levin -
In the collaborative creative space of Ba Bau Air, South Korean curator Moon-Seok Yi debuted his time in Hanoi with “Backward Dawn”, a lecture for MAP 2023 surrounding the evente’s central focus around “mobility”. Yi’s work evaluates experiences of contemporary mobility. And how an individual’s senses engaged in such experiences can be treated as an entry point into examining a broader cultural context. These individual senses and the surrounding social/ cultural phenomenon thus become interlocked at the word “mobility” itself. His focus beyond theory is specially anchored in examining dynamics of Asianics through the prism of logistics. His work equally seeks to advance an alternative approach to curatorial practice, through what he coins as “curatorial diplomacy”. Moon-Seok’s lecture introduces the MAP audience to “Moving Backward”-- a collaborative research project and video installation by South Korean artist Minsu Oh –, as a means of further grasping the capacities of curatorial diplomacy. The project starts with Oh’s initial video installation of a transport worker’s vehicle as it plays its melodic backing-up alarm. An accidental link is soon discovered with a Taiwanae pop song in the 1970s and a Chinese poem from the 1920s. When treated separately these artworks merely could be overlooked as parentheses of countries' respective cultural production. Yi and Oh challenged the borders that separate these histories through an investigative process that ties them together, in turn providing an alternative dialogue on the evolving dynamics and implications of logistics in East Asia .
Yi’s contribution to MAP echoes a central focus in his most recent professional work which explores visual art’s representation of the intricate dynamics between nations and individuals within the social realm. Since the year 2019, Yi has been actively engaged in the development of ”Against the Dragon Light”' alongside curator Eugene Hannah Park. This initiative is designed to foster the exchange of knowledge and resources among (South) East Asian social artists. In 2021, he inaugurated ”Philosopher's Stone,” an exhibition space, in collaboration with curator Seul bi Lee. Moon-Seok Yi has also served as the project manager for the 11th Seoul Mediacity Biennale titled “One Escape at a Time” and is currently contributing as an assistant curator for the 12th Seoul Mediacity Biennale, themed “THIS TOO, IS A MAP.”
To give the mic to Moon-Seok Yi:
Moon-Seok prefaces any understanding of curatorial diplomacy with a need to treat artworks as ‘micronations': self-proclaimed sovereign entities existing without formal recognition. Moon-Seok spoke of the Principality of Sealand, the Royal Republic of Ladonia, the Republic of Užupis, and Neue Slowenische Kunst — the political art collective formed in Slovenia in 1984 — as examples of declaration and materialization of pseudo-sovereignty by micro-nations. Similarly to a state, these entities create their own structures and symbols of a nation, such as political systems, formation of government institutions, leaders of the government, currency, national anthems, and national flags. Moon-Seok’s methodological outlook draws parallel between artists and those running these micro-nations in their capacity to create alternative political imaginaries for individuals and small communities alike. The curator mediates between such narratives, putting them into dialogue with a) one another, b) individuals that attend the exchange, and c) the government that outlines the greater confines within which these artworks speak.
Moving Backwards
Yi conducted research in 2019 with South Korean artist Minsu Oh surrounding Oh’s sound installation piece, “Backward Dawn”. The video installation investigates the song played by transportation vehicles at a logistics factory in Geyonggi Province, where the artist himself had worked. As it turns out, these trucks’ melodic back-up alarm can be traced to a Tawainese pop song called “Lan Hua Cao [Orchid Class]'” composed during the country’s economic boom of the 1970s. Furthermore, the lyrics come from a poem crafted by Chinese philosopher, Hu Shih, in Beijing during the tumultuous 1920s. Three separately lived realities, each occurring fifty years apart from preceding. For context:
Logistics Transportation Jingle, Gyeonggi-do Province
Gyeonggi-do is a logistics cluster for various parts of South Korea, endowed with the job of meeting Seoul’s mega market. Minsu has worked in some warehouses owned by Coupang — a South Korean e-commerce company comparable to Amazon. Minsu envisioned the start of the project after hearing the melody of the backup alarm of transport vehicles about to start delivering packages in the workplace. Similarly to Amazon, Coupang and other mass producing logistics companies have to meet the market’s sky-rocketing demands. Labor exploitation most often comes as a defining by-product of this booming supply chain. Meeting such high demand can only be sustained as a result of workers’ high intensity labor.
Lan Hua Cao, Taipei
The melody of these vehicles was equally a pop song in Taipei’s 1970s. Taiwanese pop singers sung Lan Hua Cao during the Ming-ge movement, a native-language song movement to fight against Western pop music’ spread into the region. The song is therefore emblematic of a tension between international and nationalism as Taiwan began to reflect on its own diplomatic route all the while developing its position as a logistics base in East Asia.
Hope, Hu Shih, Beijing The lyrics of the Taiwanese pop song stem from Chinese philosopher Hu Shih’s poem ‘Hope’, which he wrote after migrating from Beijing to Taiwan. Hu Shish wrote Hope in the 1920s, a period marked by Beijing’s simultaneous violent turmoil and rapid modernization. While Beijing became the center of the transportation of military supplies, the economy was being orchestrated by regional warlords incessantly clashing between one another. Logistics capitalism in our contemporary context continues to be how the military industry maintains its financial stronghold.
Russian Doll Effect
Minus and Yi’s work probes into the audible experience of working at a South Korean logistics factory today. Minus Oh’s piece encapsulates a Russian doll effect of sorts — each doll opened, a new angle of a regional commonality unveiled. It opens the doll and discovers another layer attached to this common thread woven through the region’s economic history. With each doll opened, a smaller one is unveiled, reflecting a distant chapter in this collective past. The installation’s contemporary subject matter of mobility — a logistics transportation vehicle literally driving backwards — is thus not a stand alone piece, both temporally and geographically speaking. The exhibition space curates the movement through these eras and borders. It consequently serves as a “an economic zone”, a site of trading histories, comparing and dialoguing on a micro-level rather than confronting fixed national narratives; as Moon-Seok eloquently put its, “thereby adjusting the direction of imagination to focus not on what we will possess, but on what we will exchange”.
“Curatorial Diplomacy”
The purpose of Moon-Seok’s methodological approach, which treats artwork as micronations, is therefore two-fold: On the one hand, it underpins exchange as a focal characteristic of curatorial work. Micro nations are born out of tense borders and frictions between individuals and the state. According to Moon-Seok, these same borders and frictions equally inform the artworks. They provide the geopolitical coordinates that define the collective experience of living in this given era and region as undergone by the artist. If artworks are therefore informed by borders and frictions, just as micronations, then the intermediary space between the artwork and individual should be treated as a metaphor for diplomacy. Through negotiation and interpretation of meaning, the individual encounters the values of the artwork, an exchange mediated by the curator’s practice. Collective symbols are no longer solely produced by the nation, but via these very artworks.
Furthermore, treating art as micro nations provides an alternative means of contemplating international relations, beyond the diplomacy discourse that is most often defined via the Western model. Rather than basing our conception of diplomacy on modern treaties of colonial powers or activities of formal diplomats, Moon-Seok highlights the possibilities that arise when we zoom-into the creative actors bridging borders outside the Westphalian paradigm. Artworks express their own declarations of independent senses — as a micronation would most often write out its own constitution — and form collective signals that do not stem by the state status quo — drawing parallel to micro-nations’ alternative symbols, flags, anthems, etc. The example of “Moving Backwards” demonstrates this. Individuals’ auditory senses are triggered with the logistics truck’s anthem. The song becomes an anthem for an alternative network of transnational relationships, respective to East Asia’s modern history of logistics industry, maritime networks, and migration flows. In turn, curatorial diplomacy within this intermediate space between artworks and individuals re-animates the cultural landscape of the region. By prioritizing our attention to micro-scale exchanges forged by curatorial diplomacy over nations’ rigid relationships, we open the door to the possibility of forging new political imaginaries.
Moon-Seok’s Take on Mobility
Yi’s lecture invites us to examine mobility not just as an abstract concept but rather as a system with historical lineage — an entry point into contemplating a region’s contemporary cultural paradigm. When speaking of his brief time in Vietnam, Moon-Seok developed his impression of the relationship between bicycles and socialism, disclaiming “this is an idea after I saw more motorcycles here in Hanoi than I've ever seen in my life”. Yi observed a potential for artists to treat this widespread means of transport as a tool towards alternatively shaping the city and the collective imagination that pervades it, quoting Chilean socialist Jose Viera-Gallo: “Socialism can only be driven by bike.”
A further relationship Yi pointed out was bikes as a sign of Vietnam’s newfound anchoring in the globalized supply chain. More and more countries have begun outsourcing factory production out of China and into Vietnam, solidifying the country’s MAVINS title — along with Mexico, Australia, Indonesia, Nigeria, and South Africa— that deems it likely to economically skyrocket over the next decade shortly after the BRICs. With countries now relocating resources towards Vietnam, the country risks falling subject to the collateral damage of capitalist geopolitical power structures — environmental destruction and labor exploitation as some examples among others.
If we are to apply Yi’s theory to the Vietnamese context: how can artists critically examine experiences of contemporary mobility in Vietnam? What individual senses can be treated as entry points into a discussion of a broader social phenomenon, perhaps paralleled in other Asianic geographical and temporal contexts? Such questions posed by Yi’s practice provides MAP’s audience with food for thought. Which senses? The perfume of pollution that permeates the city? the harmony of incessant honking? The Hanoian traffic that exhausts every sense, to its 6th dimension? Given the backdrop of socialist values newly converged with the effects of Doi Moi reforms— transitioning the transport norm from bicycle to motorbike as a result of foreign import influx —, how can mobility provide a new means of configuring a political imaginary in Vietnam today? Thank you Moon-Seok for dawning such poignant phở for thought.
Editor: Thu Thảo. Photos: Phùng Nhật Mai. Key Visual: Dan Ni. Design: thou.
Back | ||||||||||||